Mỗi ngày, hàng triệu hạt bụi bé hơn sợi tóc lặng lẽ rơi xuống Trái Đất. Chúng nhẹ đến mức không tạo bất kỳ âm thanh nào, cũng không để lại dấu vết có thể nhìn thấy. Thế nhưng khi cộng lại trong một năm, lượng bụi ấy đủ để gom thành một tòa nhà nhỏ. Một cơn mưa vô hình, liên tục, bền bỉ và đến từ ngoài Trái Đất.
Những hạt này được gọi là micrometeorites. Chúng xuất phát từ vành đai tiểu hành tinh, từ đuôi sao chổi hoặc từ những mảnh vụn hình thành khi các thiên thể va chạm. Không giống những thiên thạch lớn tạo ra vệt sáng trên bầu trời, micrometeorites chỉ rộng vài chục micromet. Chúng rơi xuống khí quyển âm thầm đến mức nếu không có các phương pháp lọc tinh vi, con người sẽ không bao giờ biết chúng tồn tại. Nhiều ước tính thiên văn cho rằng khoảng 100 tấn vật chất vũ trụ đi vào khí quyển mỗi ngày. Phần lớn cháy rụi, phần còn lại đáp xuống bề mặt như một lớp bụi loãng hòa vào đất, nước và băng.
Vấn đề là chúng quá nhỏ để đo trực tiếp. Bụi địa phương, khoáng chất trong gió và cát cũng có kích thước tương tự. Nếu nhặt một hạt micrometeorite giữa thành phố, ta không thể phân biệt nó với bụi xe hay bụi công nghiệp. Điều này khiến việc đo lượng bụi vũ trụ rơi xuống Trái Đất trở nên gần như bất khả thi, cho đến khi các nhà khoa học tìm được nơi lý tưởng để thu thập: Nam Cực, nơi mọi hạt bụi trên nền băng đều đến từ một nơi duy nhất.

Năm 2021, nhóm nghiên cứu thuộc Trung tâm Nghiên cứu Khoa học Quốc gia Pháp công bố kết quả điều tra kéo dài hơn hai thập kỷ tại trạm Dome C của Antarctica. Họ thu bụi từ những lớp tuyết nguyên sơ không hề bị ảnh hưởng bởi hoạt động con người. Sau khi nung chảy, lọc và phân tích từng hạt bằng kính hiển vi điện tử, nhóm xác định được lượng micrometeorites rơi xuống bề mặt Trái Đất. Kết quả đăng trong báo cáo của họ cho thấy hành tinh của chúng ta nhận khoảng 5.200 tấn bụi vũ trụ mỗi năm. Đó là khối lượng đủ để xây một tòa nhà thấp vài tầng nếu gom lại thành một khối.
Điều khiến giới khoa học say mê là tuổi đời của những hạt bụi này. Nhiều hạt chứa khoáng chất nguyên thủy từ thuở hệ Mặt Trời mới hình thành. Chúng từng trôi nổi giữa các hành tinh trong hàng triệu năm trước khi bị lực hấp dẫn kéo dần vào quỹ đạo Trái Đất. Một số mang theo hợp chất carbon có thể từng là vật liệu đầu tiên cho các phân tử hữu cơ. Khi hít thở, không ai nhận ra mình có thể đang hít phải những hạt từng nằm trong khoảng không lạnh giá giữa sao Hỏa và Sao Mộc.
Dù khối lượng bụi rất lớn, sự phân tán của chúng khiến chúng ta không bao giờ cảm nhận được. Mỗi mét vuông Trái Đất chỉ nhận một lượng nhỏ đến mức không thể đo bằng phương pháp thông thường. Thế nhưng khi nhìn từ góc độ toàn hành tinh, cơn mưa bụi ấy trở thành một dòng chảy vật chất liên tục giữa Trái Đất và vũ trụ. Một sự kết nối âm thầm mà con người chỉ mới bắt đầu hiểu.
Và câu hỏi cuối cùng vẫn còn đó. Trong hàng ngàn tấn bụi rơi xuống mỗi năm, có bao nhiêu hạt mang theo những bí mật chưa từng được mở ra về thời điểm hệ Mặt Trời vừa thành hình trong bóng tối của không gian lạnh giá?