Từ nhỏ đến lớn, khi được yêu cầu vẽ một giọt nước, hầu hết chúng ta đều vẽ một hình giọt lệ: nhọn ở trên, phình tròn ở dưới. Hình dáng ấy xuất hiện trong sách giáo khoa, phim hoạt hình, thậm chí trên logo nhiều thương hiệu. Nó quen thuộc đến mức chẳng ai đặt câu hỏi. Nhưng sự thật là, trong tự nhiên, không một giọt mưa nào có hình dạng như vậy.
Khi mới hình thành trong đám mây, giọt nước nhỏ bé gần như tròn hoàn hảo. Sức căng bề mặt khiến nước kéo mình lại thành hình cầu, giống như bong bóng xà phòng đặc ruột. Ở kích thước dưới 1 mm, gần như không có ngoại lệ.
Nhưng khi rơi qua khí quyển, câu chuyện thay đổi. Không khí tạo lực cản từ phía dưới, ép đáy giọt nước dẹt lại. Giọt càng lớn, phần đáy càng phẳng. Thay vì giọt lệ lãng mạn, hình dạng thật của chúng giống một chiếc hamburger tí hon: cong ở trên, bẹt ở dưới. Đến khoảng 4 mm, giọt nước không còn giữ được hình dạng nữa mà phồng lên như chiếc dù, rồi vỡ tung thành vô số giọt nhỏ hơn.

NASA đã minh họa quá trình này rõ ràng: từ giọt cầu nhỏ → giọt hamburger dẹt đáy → giọt vỡ tung. Cơ quan Khảo sát Địa chất Hoa Kỳ (USGS) còn gọi “giọt lệ” là một huyền thoại thị giác. Nó xuất phát từ cách nước chảy dọc theo bề mặt trước khi rơi xuống, để lại một vệt kéo dài trông như cái đuôi. Chính chi tiết ấy đã đi vào tranh vẽ, thành biểu tượng toàn cầu, bất chấp thực tế ngoài kia.
Điều nghịch lý là: trong khi bầu trời liên tục rải xuống hàng tỷ giọt mưa hình hamburger, trí nhớ tập thể của con người vẫn lưu giữ một hình giọt lệ hoàn hảo — thứ chưa từng tồn tại. Và chúng ta vẫn tiếp tục truyền nó đi, như một ngôn ngữ hình ảnh chung.
Lần tới, khi nhìn ra cửa sổ trong cơn mưa, hãy thử tưởng tượng: thay vì những giọt lệ lấp lánh, điều bạn đang thấy thực chất là vô số chiếc hamburger nước li ti đang rơi từ trời cao. Hình ảnh ấy có thể kém thơ mộng, nhưng lại gần với sự thật hơn. Và biết đâu, nó khiến bạn tự hỏi: trong trí nhớ của mình, còn bao nhiêu “giọt lệ” khác chưa bao giờ tồn tại ngoài đời?