Giữa mênh mông xanh thẳm, một con cá voi xanh lướt chậm rãi, thân dài như một dải trời di chuyển trong nước. Nhìn nó, người ta dễ tưởng rằng đại dương đã luôn là quê hương của loài này. Thế nhưng, nếu ta tua ngược cuốn phim sự sống khoảng 50 triệu năm, cảnh tượng sẽ hoàn toàn khác: tổ tiên của nó không hề bơi, mà… đi bộ trên đất liền.
Câu chuyện bắt đầu với Pakicetus — sinh vật trông chẳng khác mấy so với thú móng guốc, bốn chân chắc khỏe, cổ dài, răng sắc. Nó săn mồi dọc bờ sông, và dấu hiệu duy nhất hé lộ bí mật tương lai là cấu trúc xương tai giống cá voi hiện đại. Rồi đến Ambulocetus, cái tên nghĩa là “cá voi biết đi”: hình dung một con thú to ngang cá sấu, có thể lội sông như rái cá nhưng vẫn đủ sức bước lộc cộc trên bờ.
Tiến hóa không diễn ra trong một mùa mưa, mà qua hàng triệu năm và nhiều nhân vật trung gian. Rodhocetus mang thân hình dài, đuôi linh hoạt, đôi chân sau mạnh nhưng đã bắt đầu “nợ” biển cả nhiều hơn đất liền. Maiacetus — một mắt xích hiếm hoi — vừa bơi giỏi, vừa đẻ con trên cạn; hóa thạch của nó cho thấy một thai nhi nằm ngửa đầu ra ngoài, sẵn sàng chào đời trên bờ như mọi loài thú. Và rồi Basilosaurus, dài tới 18 mét, sống hoàn toàn dưới nước, đôi chân sau chỉ còn là mảnh xương thừa, vô dụng cho việc đi lại nhưng vẫn âm thầm kể về một thời khác.

Ngay cả hôm nay, cá voi vẫn mang trên mình những “lá thư” từ quá khứ: hai mẩu xương chậu bé xíu nằm sâu trong cơ thể, chẳng còn chức năng, nhưng là minh chứng không thể chối cãi rằng tổ tiên của chúng từng bước đi trên mặt đất. Đó là lời nhắc rằng hình dạng và lối sống không phải điều cố định — chúng thay đổi, thích nghi, và đôi khi rời bỏ cả thế giới cũ để tồn tại.
Biển cả hôm nay là nhà của cá voi, nhưng ký ức đất liền vẫn lặng lẽ ở lại trong từng đốt xương, từng nhịp tim. Và có lẽ, với mọi sinh vật, kể cả con người, bản chất thật sự không nằm ở nơi ta đang đứng, mà ở cả chặng đường đã đưa ta đến đây.