Tháng 5 năm 1997, giữa mùa đông Nam Cực, các cảm biến thủy âm của Cục Quản lý Khí quyển và Đại dương Hoa Kỳ (NOAA) ghi lại một âm thanh lạ. Nó kéo dài hơn một phút, tần số thấp đến mức tai người không thể nghe thấy, nhưng lại đủ mạnh để các thiết bị cách đó hơn 5.000 kilômét cùng ghi nhận. Người ta gọi nó là Bloop.
Các nhà nghiên cứu ban đầu bối rối. Âm thanh này không giống tiếng nổ núi lửa dưới biển, không trùng khớp với sóng thần hay động đất, và khác biệt hoàn toàn so với tiếng cá voi. Sức mạnh của nó khiến vài chuyên gia đặt câu hỏi táo bạo: liệu có thể tồn tại một sinh vật biển khổng lồ, lớn hơn bất cứ loài nào từng biết, đang di chuyển đâu đó dưới lớp băng Nam Cực?
Trong những năm sau đó, Internet lan truyền vô số giả thuyết. Có người nói đó là “tiếng thở của Leviathan”, có người đồn về một sinh vật cổ đại thức dậy sau hàng triệu năm ngủ yên. Nhưng giới khoa học thì thận trọng hơn. Các nhà hải dương học NOAA tiếp tục phân tích cấu trúc sóng âm, so sánh với hàng trăm mẫu ghi âm từ các vùng băng khác nhau.

Đến năm 2005, họ công bố kết luận: Bloop không phải sinh vật sống. Âm thanh này có đặc điểm gần như trùng khớp với hiện tượng icequake — tiếng vang do khối băng khổng lồ nứt ra hoặc vỡ khỏi thềm băng Nam Cực. Theo NOAA, sự lan truyền mạnh mẽ của Bloop là do âm thanh truyền trong lớp nước lạnh đặc biệt dẫn sóng tốt, khiến nó vọng đi rất xa.
Dù vậy, câu chuyện không dừng ở đó. Gần hai thập kỷ sau, các nhà khoa học lại ghi nhận một âm thanh bí ẩn khác ở vùng Nam Đại Dương: tiếng “quack” đều đặn, vang lên mỗi mùa đông. Âm thanh này được đặt tên là Bio-duck, và suốt nhiều năm không ai biết nguồn gốc. Mãi đến năm 2014, nhóm nghiên cứu thuộc Viện Hải dương học Úc (Australian Antarctic Division) mới xác nhận “thủ phạm” là cá voi mũi nhỏ Nam Cực (Antarctic minke whale) — loài cá voi hiếm sống quanh rìa băng.
Từ đó, những “âm thanh kỳ lạ” của đại dương trở thành lời nhắc về cách con người vẫn đang lần mò trong bóng tối của biển sâu. Chúng ta dễ tưởng tượng ra quái vật hơn là chấp nhận rằng băng cũng có thể hát.
Bloop không phải lời thì thầm của sinh vật khổng lồ, mà là tiếng vỡ lạnh lẽo của Trái Đất. Nhưng chính vì thế, nó còn đáng sợ hơn. Giữa đại dương băng giá, nơi con người chưa từng chạm tới, âm thanh ấy vẫn vang lên — vừa trống rỗng, vừa nhắc ta rằng vẫn còn quá nhiều thứ chưa hiểu hết trong thế giới này.