Ai cũng biết người thuận tay trái hiếm — chỉ khoảng một phần mười dân số. Nhưng ít ai biết, sự hiếm hoi đó lại đem đến một lợi thế kỳ lạ, không nằm ở toán học, hội họa hay sáng tác… mà ở một nơi tưởng chẳng liên quan: sân thi đấu.
Trong nhiều môn thể thao, đặc biệt là bóng ném, bóng bàn, quyền anh hay tennis, người thuận tay trái thường khiến đối thủ rối loạn trong vài giây đầu tiên. Không phải vì họ mạnh hơn, nhanh hơn, mà vì bộ não của đối thủ… không quen với hướng tấn công ngược lại. Các bài tập phản xạ, chiến thuật phòng thủ, góc nhìn khi di chuyển – hầu hết đều được thiết kế để đối phó người thuận tay phải. Và khi một cú đánh hay cú ném từ phía “lạ” xuất hiện, hệ thần kinh phải mất thêm thời gian quý giá để hiệu chỉnh.

Bóng ném là ví dụ rõ nhất. Trong đội hình, một cầu thủ thuận tay trái đứng ở cánh phải sẽ có góc ném rộng hơn, đường bóng khó đoán hơn, và thủ môn gần như không kịp phản ứng nếu cú ném được tung ra đúng nhịp. Các nghiên cứu chỉ ra rằng những đội sở hữu nhiều cầu thủ thuận tay trái thường ghi bàn nhiều hơn hẳn, chỉ vì lợi thế chiến thuật này.
Lợi thế còn mở rộng ra cả cách não trái và não phải kết nối ở người thuận tay trái. Các sợi liên kết giữa hai bán cầu thường dày hơn, cho phép xử lý thông tin hình ảnh – không gian nhanh và linh hoạt hơn. Điều đó có nghĩa là họ dễ thích nghi với tình huống bất ngờ, điều chỉnh hướng di chuyển hoặc góc tấn công trong tích tắc.
Điều thú vị là chính sự “thiểu số” này lại tạo nên lợi thế. Nếu ngày mai, đa số chúng ta bỗng nhiên trở thành người thuận tay trái, lợi thế ấy sẽ biến mất, bởi mọi người sẽ quen với cách di chuyển ngược. Lúc đó, biết đâu người thuận tay phải mới là “con át chủ bài” bất ngờ trên sân.