Ngày 2 tháng 12 năm 1982, trong một phòng mổ tại thành phố Salt Lake, bang Utah, miền tây nước Mỹ, các bác sĩ chuẩn bị làm điều mà nhân loại chưa từng thử: thay thế trái tim người bằng một cỗ máy.
Bệnh nhân là Barney Clark, 61 tuổi, bị suy tim giai đoạn cuối. Không có trái tim hiến tặng nào kịp đến, ông chấp nhận trở thành người đầu tiên thử nghiệm một thiết bị nhân tạo — Jarvik-7, trái tim bằng nhựa và titan, nặng gần một ký.
Khi các ống dẫn nối hoàn tất, bác sĩ William DeVries mở van khí nén. Hai buồng bơm bằng nhựa bắt đầu co bóp, đẩy máu qua động mạch. Tiếng “phập phập” nhỏ vang lên trong phòng — không phải tiếng tim thật, mà là nhịp cơ học. Trái tim nhân tạo đầu tiên của con người bắt đầu đập.
Jarvik-7 hoạt động nhờ một máy nén khí đặt ngoài cơ thể, nối với bệnh nhân bằng hai ống kim loại xuyên qua da. Khi áp lực thay đổi, nó đẩy và hút máu tuần hoàn như một trái tim thật. Suốt 112 ngày, thiết bị này đập hơn 600 triệu lần, giữ Barney Clark sống — ăn, nói, cười, và trò chuyện cùng vợ ngay trong phòng bệnh.

Thế giới lúc đó chia rẽ. Có người gọi đây là kỳ tích của nhân loại. Có người lại cho rằng con người đã vượt quá giới hạn của tự nhiên, biến cơ thể thành nơi thử nghiệm của máy móc. Clark sống trong đau đớn vì nhiễm trùng và cục máu đông, nhưng ông kiên quyết không từ bỏ. Ông nói: “Tôi biết mình không thể sống lâu. Nhưng nếu điều này giúp người khác sau tôi sống thêm một ngày, thì tôi sẵn sàng.”
Ngày 23 tháng 3 năm 1983, trái tim nhân tạo ngừng đập. 112 ngày — một con số ngắn ngủi trong đời người, nhưng dài hơn bất kỳ trái tim máy nào từng tồn tại trước đó.
Sau ca mổ ấy, y học thay đổi mãi mãi. Hàng nghìn bệnh nhân trên thế giới sau này đã được cứu sống nhờ phiên bản cải tiến của Jarvik-7, được gọi là SynCardia Total Artificial Heart. Những thiết bị ấy nhẹ hơn, bền hơn, chạy bằng pin, và có thể giúp con người chờ đợi trái tim hiến tặng trong nhiều năm.
Khi Barney Clark ra đi, các bác sĩ ngồi lại bên giường, nghe tiếng máy ngừng hẳn. Không còn tiếng khí nén, không còn nhịp bơm đều đặn. Nhưng trong bốn tháng ấy, một cỗ máy đã làm điều chỉ sự sống mới từng làm được: giữ cho một con người tiếp tục tồn tại.
Giữa kim loại và máu, giữa hơi thở và cơ khí, đường ranh của sự sống đã được mở rộng thêm một nhịp.