Đại bác từng là vũ khí chống voi chiến thời cổ đại

Trong làn bụi mù của chiến trường cổ đại, từng hàng voi chiến khổng lồ rầm rập tiến lên, tỏa ra thứ uy lực khiến cả ngựa lẫn người đều khiếp đảm. Trên lưng chúng là chiến binh giương cung, phất cờ, khua giáo. Đó không chỉ là sức mạnh vật lý, mà còn là đòn tâm lý kinh hoàng giáng vào lòng quân địch. Thế nhưng, một ngày kia, âm thanh vang dội của một vật thể nhỏ bé hơn nhiều – khẩu đại bác – đã khiến cả đàn voi hoảng loạn quay đầu. Từ đó, cán cân quyền lực bắt đầu đổi chiều.

Voi từng là vũ khí đỉnh cao của chiến tranh cổ đại. Các nền văn minh lớn như Ấn Độ, Ba Tư, Carthage hay nhà Tần, nhà Triệu đều huấn luyện voi cho mục đích quân sự. Với trọng lượng lên tới 5 tấn và khả năng nghiền nát mọi thứ trên đường đi, voi chiến là cỗ xe tăng sống. Chúng có thể húc đổ hàng ngũ, phá vỡ thành lũy, và gieo rắc hỗn loạn trong lòng quân địch. Ở châu Á, voi còn được trang trí giáp sắt, chở theo cả pháo binh nhẹ hoặc tướng lĩnh chỉ huy.

Nhưng đến thế kỷ 14, một phát minh từ phương Đông bắt đầu thay đổi tất cả: thuốc súng. Người Trung Hoa là những người đầu tiên sử dụng thuốc súng để chế tạo hỏa khí. Và rồi, súng thần công – tiền thân của đại bác – xuất hiện. Tại Việt Nam, Hồ Nguyên Trừng dưới triều nhà Hồ đã chế tạo ra “thần cơ sang pháo”, khiến quân Minh khiếp sợ.

Ban đầu, đại bác chưa đủ mạnh để thay đổi chiến trận. Nhưng khi công nghệ luyện kim và cơ khí tiến bộ, khẩu pháo ngày càng bắn xa, bắn chính xác và gây sát thương khủng khiếp hơn. Với voi, điều này đặc biệt nguy hiểm. Vũ khí truyền thống như cung tên hay giáo mác chỉ khiến voi nổi điên, nhưng tiếng nổ và sức công phá của đại bác lại khiến chúng sợ hãi bỏ chạy, thậm chí quay đầu giẫm đạp chính quân mình.

Đại bác từng là vũ khí chống voi chiến thời cổ đại
Ảnh minh hoạ.

Những trận chiến giữa phương Tây và các đội quân châu Á sử dụng voi đã cho thấy điều đó. Khi quân Anh tiến vào Ấn Độ, họ mang theo pháo binh hạng nặng. Dù đối thủ có dùng hàng chục voi chiến, kết cục vẫn nghiêng về phía những khẩu đại bác. Không cần xông vào hỗn chiến, chỉ cần bắn từ xa và chờ voi tự tan rã đội hình.

Từ vũ khí đỉnh cao, voi trở thành mục tiêu dễ bị tổn thương. Ở một số nơi, voi vẫn được dùng làm phương tiện vận chuyển pháo – một hình ảnh vừa thực tế, vừa mang tính biểu tượng cho sự chuyển giao quyền lực giữa sinh học và cơ khí.

Có một nỗi buồn thầm lặng trong hành trình này. Voi – sinh vật từng là biểu tượng của sức mạnh, giờ lùi về sau hậu tuyến, hoặc biến mất khỏi chiến trường. Còn đại bác, thứ vũ khí vô hồn nhưng hiệu quả, lên ngôi như đại diện mới cho thời đại của chiến tranh hiện đại hóa.

Ngày nay, voi chiến chỉ còn tồn tại trong tranh vẽ và lễ hội. Còn đại bác, dù đã lỗi thời, vẫn là tiền thân của mọi loại vũ khí tầm xa mà con người sáng tạo ra. Giữa hai biểu tượng ấy, ta thấy một chương lịch sử đã khép lại – nơi sức mạnh tự nhiên bị khuất phục bởi trí tuệ cơ khí.

Và có lẽ, câu hỏi vẫn còn đó: trong thời đại trí tuệ nhân tạo, “con voi chiến” tiếp theo sẽ là gì? Và liệu chúng ta có kịp nhận ra “khẩu đại bác” mới đang nhắm vào nó từ xa?

Có thể bạn quan tâm

Đã phát hiện trình chặn quảng cáo

Hãy ủng hộ chúng tôi bằng cách vô hiệu hóa trình chặn quảng cáo trên trình duyệt của bạn hoặc chuyển sang một trình duyệt khác để tiếp tục!