Chim cánh cụt có thể uống nước biển mà không hề hại thận

Giữa vùng băng giá Nam Cực, nơi nước ngọt gần như không tồn tại, một con cánh cụt ngửa đầu uống một ngụm nước biển lạnh buốt. Ngay sau đó, nó hắt xì, từ mỏ bắn ra vài giọt lấp lánh như những hạt muối kết tinh. Cảnh tượng ngộ nghĩnh này thực ra đang hé lộ một trong những bí mật tiến hóa kỳ lạ nhất: loài chim vụng về trên băng ấy sở hữu khả năng uống nước biển mà chẳng hề hấn gì với thận.

Nếu con người uống nước biển, muối sẽ nhanh chóng tích tụ trong máu, thận quá tải, cơ thể mất nước và suy kiệt. Nhưng cánh cụt lại có một cơ quan đặc biệt được giấu kín ngay sau hốc mắt: tuyến muối cận mắt (supraorbital gland). Tuyến này hoạt động như một chiếc “máy lọc ngầm”, rút muối ra khỏi máu và dẫn theo ống tới mỏ. Khi nồng độ muối đủ cao, chim cánh cụt đơn giản là… hắt xì để tống nó ra ngoài.

Điều nghịch lý ở đây: thận của cánh cụt không hề vượt trội so với các loài chim khác. Bí quyết nằm hoàn toàn ở tuyến muối. Nhờ cơ quan phụ trợ này, chúng có thể sinh tồn ở một nơi mà thứ duy nhất bao quanh là đại dương mặn chát. Những con hải âu, mòng biển hay albatross cũng có tuyến tương tự, nhưng ở cánh cụt, nó gần như là điều kiện sống còn.

Chim cánh cụt có thể uống nước biển mà không hề hại thận
Ảnh minh hoạ.

Hãy tưởng tượng một đàn cánh cụt hàng nghìn con chen chúc trên băng, không có sông suối, không có vũng nước ngọt, chỉ có gió, tuyết và biển. Trong hoàn cảnh ấy, khả năng uống trực tiếp nước biển chính là chiếc chìa khóa giúp chúng tồn tại qua hàng triệu năm tiến hóa. Không có tuyến muối, có lẽ chim cánh cụt đã biến mất từ lâu, giống nhiều loài chim không thể thích nghi với khắc nghiệt Nam Cực.

Các nhà khoa học từng quan sát thấy trên lông và mỏ cánh cụt xuất hiện những vệt trắng li ti. Đó không phải tuyết đóng, mà là tinh thể muối khô lại sau những lần “hắt xì” lọc muối. Chi tiết nhỏ bé này như dấu vết vô hình của sự thích nghi: bằng cách biến cơ thể thành một cỗ máy lọc muối sống động, cánh cụt đã giải bài toán mà con người vẫn còn chật vật với công nghệ khử mặn.

Điều thú vị hơn, cơ chế này không biến nước biển thành “nước ngọt” trong cơ thể cánh cụt. Thay vào đó, nó cho phép chúng chịu đựng và loại bỏ muối nhanh đến mức muối không kịp làm hại hệ tuần hoàn. Đó là một lối đi khác biệt: không tránh muối, mà chấp nhận và kiểm soát nó.

Nghĩ cho cùng, chính sự khác biệt này làm cánh cụt trở thành minh chứng sống động cho trí tuệ của tự nhiên. Trong khi con người nhìn nước biển như thứ không thể uống, thì với cánh cụt, đó lại là nguồn sống. Những giọt muối bắn ra từ mỏ chúng không chỉ là sản phẩm phụ, mà còn là biểu tượng nhỏ bé của sự bền bỉ.

Có lẽ, bài học từ cánh cụt không chỉ nằm ở khả năng sinh tồn, mà còn ở góc nhìn: đôi khi, thay vì cố gắng loại bỏ hoàn toàn một điều bất lợi, cách khôn ngoan hơn là học cách sống chung và biến nó thành lợi thế.

Có thể bạn quan tâm

Đã phát hiện trình chặn quảng cáo

Hãy ủng hộ chúng tôi bằng cách vô hiệu hóa trình chặn quảng cáo trên trình duyệt của bạn hoặc chuyển sang một trình duyệt khác để tiếp tục!